Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Phan_30

"Cũng không được, chờ con tìm được vợ thì chị đã sớm lập gia đình, đâu có cần chị chuyển đi."

Triệu phu nhân nhéo lỗ tai của cậu, "Mẹ bảo mà con không nghe hả? Hả? Không nghe mẹ bảo phải không? Jả?"

Triệu Nhiễm Nhiễm cười đến nghẹn rồi dẫn Giang Tiềm tới phòng của mình, lấy ra hai cuốn album hình cho anh xem, "Cho anh xem xem lúc em còn nhỏ."

Giang Tiềm là lần đầu vào phòng con gái, vách tường bốn phía đều là màu vàng nhạt ấm áp, cả chăn cũng thế, phía trên có hình hoạt hình thật to, trải rộng ngăn nắp trên giường.  Trên tường có khảm tủ treo quần áo, bên cạnh là giá sách gỗ thô, phía trên tràn đầy mấy cuốn sách, laptop cũng ném lung tung ở phía trên.

Giang Tiềm cảm thấy nơi này ấm áp như con người của Triệu Nhiễm Nhiễm, lúc ấy liền thích, muốn hôn hôn cô, nhưng cửa phòng mở ra nên anh không dám lỗ mãng, chỉ nắm tay của cô thật chặt.

"Thì ra lúc em nhỏ xinh ghê đó, như một công chúa nhỏ vậy."

"Mẹ em thích cho con mặc trang phục thật sạch sẽ, thật xinh đẹp, giáo viên bạn bè đều cho rằng em là cô gái được chiều chuộng, thật ra thì từ năm lớp ba em đã bắt đầu rửa chén, lên cấp 2 đã bắt đầu giúp mẹ dọn dẹp phòng rồi."

"Vậy em trai em thì sao?"

Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu, "Mẹ em nói con trai không cần nhất định phải biết làm việc nhà, con gái thì phải học."

"Vậy giờ anh được hưởng phúc lợi rồi?"

Hai người ngã xuống giường cười, điên khùng náo loạn với nhau.

"Đúng rồi Giang Tiềm, lúc anh còn nhỏ thì thế nào hở?"

"Quên rồi." Giang Tiềm đáp vô cùng nhanh, anh ngượng ngùng nói mình từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, bóc ngói trên mái, xuống sông bắt cá, một ngày mặc bốn năm bộ quần áo mà đến tối đều bẩn hết.  "Chờ em về nhà anh không phải sẽ xem được sao, nhưng anh nói trước nhé, khi còn bé ba mẹ đều bận, nào có ở không trông nom anh, khẳng định không có ăn ảnh như em đâu, không được cười anh."

"Không cười không cười." Triệu Nhiễm Nhiễm nhịn cơn buồn cười, "Anh như thế nào em cũng thích. .  . . Đúng rồi Giang Tiềm, trước khi ăn cơm mẹ em kêu anh vào trong phòng nói cái gì thế?"

"Thím hi vọng sau khi anh chuyển nghề có thể ở lại chỗ này, không trở về nhà bên kia." Giang Tiềm nói đặc biệt nhẹ nhõm.

Triệu Nhiễm Nhiễm há to mồm giật mình nhìn anh, "Anh.  . . . Anh đồng ý?"

Giang Tiềm gật đầu, "Dĩ nhiên, sao lại cam lòng để em ở xa người nhà thế chứ.  Chuyển nghề ổn định thì cái gì cũng có thể giải quyết, huống chi cho dù muốn ăn cơm, anh cũng có thể nuôi em trắng mũm mĩm mà."

Triệu Nhiễm Nhiễm suy nghĩ một lát, rốt cuộc hỏi vấn đề lo lắng nhất, "Vậy ba mẹ anh sẽ đồng ý chứ?"

Giang Tiềm thấy ánh mắt lo lắng rõ ràng của cô, không nhịn được cười thầm, mười ngón tay quấn quít cầm thật chặt, "Nhiễm Nhiễm, là như vậy, cho dù mẹ không nói, anh cũng tính toán chuyển nghề rồi sẽ ở lại chỗ này." Thấy cô vẫn lộ vẻ mặt không yên lòng, Giang Tiềm còn nói, "Anh phân tích cho em nghe nhé. Em chưa bao giờ rời quê quán thật lâu, tương lai xa xứ sẽ rất khổ cực.  Còn nữa, sau khi kết hôn ở gần nhà mẹ đẻ sẽ tốt cho em hơn, vì ba mẹ em và Tiểu Lược đều có công việc chính thức, nếu để cho bọn họ tới nhà anh ở lâu dài thì sẽ có khó khăn. Mà anh thì khác, chính anh đã sinh sống vài chục năm ở đây, sớm quen rồi, hơn nữa ba mẹ anh không có công việc, tương lai nếu như tới đây sống chung với chúng ta cũng rất dễ dàng."

"Còn có điểm quan trọng nhất là, anh không thể để cho bên cạnh em chỉ có một mình anh, anh không phải người tỉ mỉ, tương lai sinh hoạt chung không tránh được có va va chạm chạm, nếu như cách người nhà mẹ đẻ xa, đến lúc đó em sẽ không có ai để bầu bạn."

Đôi mắt Triệu Nhiễm Nhiễm nóng lên, Giang Tiềm nhân cơ hội đưa mặt qua, "Nhiễm Nhiễm, hôn anh đi, mấy ngày qua chúng ta chưa có.  . . ."

Không khí tốt trong nháy mắt đã bị cắt đứt, Triệu Nhiễm Nhiễm vội vàng lắc đầu, nhìn một vòng chung quanh, nhỏ giọng nói, "Không được, bị mẹ em thấy sẽ nguy đó, anh nghe lời, nhịn một chút."

Giang Tiềm dĩ nhiên biết không được, cũng chỉ muốn thổ lộ lòng mình thôi.  "Nhiễm Nhiễm, hôn lễ vẫn phải về nhà anh làm."

Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu, "Em hiểu mà."

"Vậy khi nào chúng ta về nhà anh?"

"Vậy phải xem anh chứ, không phải anh nói năm nay xin nghỉ nữa thì chỉ có thể xin nghỉ kết hôn sao."

Đôi mắt Giang Tiềm bỗng chốc sáng loáng rồi, "Đúng đúng, vậy.  . . . trước quân diện anh liền nộp báo cáo cưới được không? Diễn tập xong chúng ta về nhà kết hôn, nếu không chờ anh trở về đại đội đặc chủng sẽ rất bận."

Triệu Nhiễm Nhiễm rũ mắt xuống, khóe miệng cũng nhếch lên, một lúc lâu, dùng sức gật đầu một cái, "Được, chúng ta kết hôn."

Chương 40: chờ anh trở lại . .  .

Giang Tiềm ở nhà Triệu Nhiễm Nhiễm hai ngày, ngày thứ ba lại bị bộ đội gọi về.  Lần này  chuyện nên  làm đã xong  xuôi, anh  không còn  lưu luyến  không rời, đêm trước  khi đi còn  tự xuống  bếp nấu  cơm, được  mọi người  nhất trí  tán dương,  ngày hôm  sau còn lấy được hai  bao lì xì đỏ với  phân lượng  không nhỏ.

Triệu  Nhiễm Nhiễm  dường như  muốn dời  hết đồ ở siêu  thị nhỏ  dưới lầu,  phải mua  hai túi du  lịch để đựng, đưa anh đến  trạm xe rồi  cũng không  khóc lóc,  hai người  còn cười  hì hì ngọt ngọt ngào ngào tâm sự.

"Nhiễm Nhiễm, em xem giữ quan hệ công khai thật tốt nha, về sau muốn gặp mặt là có thể gặp, chờ sau khi kết hôn, thân thiết cũng không bị ai cai quản."

Triệu Nhiễm Nhiễm mím môi cười, cảm thấy anh nói quả thật có đạo lý.  "Lần này anh về là có nhiệm vụ sao?"

"Cũng không phải là đại đội đặc chủng, nào có nhiều nhiệm vụ như vậy, có mấy binh lính cấp dưới không nghe lời gây lỗi, anh trở về dọn dẹp một chút."

"Không cho phép đánh người."

"Việc này anh không bảo đảm được đâu."

"Đánh người xấu không phải bồi tiền thuốc mà!"

"Đối với bọn họ thì không bảo đảm được đâu."

Điển hình phong cách vô lại Giang thị.

Xe lửa chạy thì Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn nắm chặt tay Giang Tiềm, nhưng mà trên mặt đều là nụ cười hạnh phúc, hẹn xong tới nơi sẽ gọi điện thoại về, rốt cuộc từ từ không thấy bóng dáng.

Nhật ký vợ đồng chí

Ngày 3 tháng 4 năm 2010

Thời tiết: sáng sủa

Sự kiện: hạt giống tình yêu

Cùng nhau nuôi trồng hạt giống tình yêu, chúng ta trao cho nó sinh mạng, trao cho nó mưa móc, ánh mặt trời, dùng một loại chất dinh dưỡng gọi là tình yêu nghiêm túc để bảo dưỡng, nhìn nó nảy mầm, lớn lên, từ bị mưa gió do những nhân tố không ổn định bên ngoài đổi thành làm ngã, đến hiện tại dán chặt thân và gốc vào một thể, không thể phân ra.  Cho nó nụ cười, cho nó quan tâm, cho nó bao dung và rộng lượng, trông mong nó thành tài, đây là nghĩa vụ của chúng ta, đợi có một ngày, quay đầu lại thấy nó đã lớn thành cây to che trời, liền biết, nó đã lớn rồi, sẽ không còn bị đánh ngã nữa.

Hạnh phúc là cái gì? Hạnh phúc chính là người mình yêu vừa đúng cũng yêu mình;

Hạnh phúc là cái gì? Hạnh phúc chính là tất cả mọi người đồng ý để tình yêu làm chủ. . .  . .

Ngày hạnh phúc của Triệu Nhiễm Nhiễm và Giang Tiềm dần dần bắt đầu khai mạc. . .  . . .

Giang Tiềm rất bận, có rất ít thời gian tới thành phố S với cô, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng thế, thời gian có thể nhính ra để đến quân khu càng ít, nhưng cũng đã sớm quen sống riêng hai nơi, có tình uống nước cũng no bụng, một cọng dây điện thoại kết nối hô hấp của hai người, cũng có thể cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Thật ra thì đa số thời gian Giang Tiềm đều khát vọng tứ chi quấn quít, nhưng lại không thể đến gần, chỉ hận không thể mang theo một không gian tùy thân lúc nào cũng chưa cô bên trong, mà Triệu Nhiễm Nhiễm cũng dần dần học tập sự bền bỉ của một người vợ đồng chí.

Giang Tiềm không phải một người hiểu lãng mạn, nhưng chỉ cần anh biết thì đều nguyện ý làm, có lúc rãnh rỗi, liền cố ý không nói trước, mà lái xe từ quân khu xa xa đến bệnh viện thăm cô, chỉ vì nắm tay mấy tiếng, người khác luôn nói đây là kiểm tra đột xuất, mà chỉ có hai người bọn họ hiểu, đây là một loại vui mừng ngoài ý muốn.

Một ngày trong tháng sáu, khi Giang Tiềm lại đột nhiên phủ xuống ở trước mắt Triệu Nhiễm Nhiễm một lần nữa thì cô cảm thấy sự nhớ nhung của mình đã đạt tới một cực điểm không thể nói, bởi vì bận mà đã có hai tháng chưa gặp lần nào rồi.

Cô cũng quên để ý đến ánh mắt người khác, chỉ khóa tầm mắt trên mặt anh, sự oán giận nho nhỏ không bằng nhớ nhung cuồn cuộn, ở trong lòng anh, ôm chặt lấy phần eo gầy gò, lời uất ức tự nhiên lộ ra. "Giang Tiềm, sao lâu vậy anh không đến thăm em?"

"Thật xin lỗi vợ, gần đây quá bận rộn."

Thật ra thì đã sớm biết là nguyên nhân này, nhưng vẫn nhịn không được làm nũng, "Em nhớ anh lắm."

"Anh cũng nhớ em nha."

Giang Tiềm vuốt gương mặt của cô một lúc lâu, mười ngón tay quấn quít ngồi vào cái ghế bên cạnh, "Sao gầy rồi? Có phải không ăn uống đàng hoàng không?"

Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu, kéo tay anh đến khóe miệng hôn hôn, "Trên người em đều thịt, không tin anh sờ đi."

Giang Tiềm lộ vẻ mặt đau khổ, nhịn xuống.

Việc duy nhất không tốt sau khi gặp phụ huynh là, trước khi kết hôn không thể tự do âu yếm nữa. Trước kia có thể len lén gặp mặt, thăm dò và hưởng thụ thân thể của đối phương.  Nhưng bây giờ quang minh chính đại thì không được, mỗi lần Giang Tiềm tới thăm cô, nếu như muốn ở, nhất định là ở trong nhà, Triệu Nhiễm Nhiễm đi thăm anh cũng giống vậy, phu nhân đoàn trưởng trông thật kỹ. Lại không thể đặc biệt vì loại chuyện này mà đến khách sạn đặt phòng, anh muốn, cũng không dám nói với vợ.  Cho nên kể từ khi gặp phụ huynh tới nay, hai người chưa từng thân thiết.

"Nhiễm Nhiễm em đừng làm anh thèm, em biết anh đã nghẹn mấy tháng rồi."

Triệu Nhiễm Nhiễm lại ngoài ý muốn không có mắng anh lưu manh, chỉ có đôi mắt trăng khuyết đang lóe sáng.

Giang Tiềm thấy vẻ mặt cô như thế, trong lòng rất không nắm chắc.  "Em muốn làm gì?"

"Anh muốn?"

"Muốn — — muốn — chết."

Triệu Nhiễm Nhiễm bật cười, đỏ mặt nhỏ giọng nói, "Buổi chiều em có thể xin nghỉ."

Giang Tiềm hít một hơi khí lạnh, vậy không phải là cầm cục thịt câu con sói sao.  "Em.  . . . Em sao không nói sớm, anh chỉ còn dư lại nửa tiếng thôi, nói sớm thì hai ta đi từ sớm rồi."

Triệu Nhiễm Nhiễm có chút mê mang, "Anh phải đi?"

Giang Tiềm gật đầu một cái, giữa trán có dấu vết mệt mỏi rõ ràng.  "Quân diễn bắt đầu, buổi tối lên đường đến chỗ ở, anh muốn gặp mặt em, nên đi ra ngoài với xe làm việc trong đoàn, chỉ có một tiếng, một lát bọn họ sẽ gọi điện thoại thúc giục anh."

"Vậy có nguy hiểm không?"

"Có thể có gì nguy hiểm chứ, yên tâm đi." Giang Tiềm thở dài ra một hơi, "Không sao, báo cáo kết hôn đã được phê, chờ quân diễn kết thúc chúng ta liền kết hôn, mấy tháng tới em hãy ăn uống thật ngon, nuôi mình mập mạp làm bà xã cho anh."

"Nhiễm Nhiễm, chờ anh trở lại, chờ anh trở lại liền cưới em.  . . . . ."

Mỗi lần nhớ ánh mắt và giọng nói kiên định vào buổi sáng nóng gắt đó, trái tim Triệu Nhiễm Nhiễm đều sẽ thỉnh thoảng trào lên từng dòng ấm áp, sau đó tích tụ lăn lộn trong một cái mương được tạo ra từ nhớ nhung.  Tình yêu là khăn che mặt hoa lệ nhẹ nhàng? Hay là nhớ thương trà gạo dầu muối? Chia lìa vô hạn chính là cách dùng để phân biệt tốt nhất. Có người nói cự ly sinh ra cái đẹp, cũng có người nói có cự ly cũng chưa có cái đẹp, Triệu Nhiễm Nhiễm nghĩ, cùng nhân tố nhưng có thể sinh ra kết quả khác nhau, vậy có lẽ là được quyết định bởi trình độ đối đãi của hai bên nam nữ, tình yêu sâu đậm, hai người một lòng, một người cũng có thể có tốt mấy trái tim đẹp đẽ.

Mà thiếu nữ văn nghệ bạn học Triệu Nhiễm Nhiễm, cô vừa hi vọng tình yêu của mình hoa lệ cũng vừa hi vọng nó bình thường, hoa lệ đại biểu lãng mạn, bình thường đại biểu thực tế, tình yêu của cô vô cùng tôn quý, Giang Tiềm của cô độc nhất vô nhị, cho nên chỉ cần là ở bên Giang Tiềm, tốt xấu, ngọt bùi cay đắng mặn, chỉ cần không liên quan đến chuyện anh có dính dáng với người phụ nữ khác, cô đều muốn thử một lần.

Nhưng khi nói ra ý tưởng, Trương Lam thường thường sẽ nhảy ra phản bác. Cái gì hoa lệ, bình thường, Giang Tiềm không ở đây, nói mấy chuyện mây trôi này chi! Không phải muốn xx sao! Không phải là vì khoe khoang tình yêu nóng bỏng cỡ nào sao! Nói đống đạo lý này có ích gì chứ, đàn ông thì phải dán gần, anh ta không ở bên cạnh thì có trật chân cũng không ai đỡ.

Trương Lam và Dương Chấn Chấn từ thời kỳ nam nữ trổ mã có hình dáng khác biệt rõ ràng ở trung học cấp 2 đã bắt đầu qua lại, đến trung học cấp 3 thì yêu đương, chỉ chớp mắt mười năm trôi qua, theo Dương Chấn Chấn nói thì là, nắm tay Trương Lam cũng giống như nắm tay của mình, chỉ có ngủ mới thực tế. Cho nên kích tình, ngàn vạn lần không thể nói ra trước mặt Trương Lam, vậy thì cực kỳ tàn ác giống như nói chân ngắn trước mặt người què, nói xem mỹ nữ không có mặc quần miễn phí trước mặt người mù. Trương Lam tức giận mới có thể vạch trần vết thương người khác, giống như nói Giang Tiềm không ở bên cạnh, không bao giờ gặp mặt. Cô chính là loại bạn nói cô nửa cân, thì cô không thể không nói bạn tám lạng.

Triệu Nhiễm Nhiễm vào thời điểm này thì đa số sẽ bĩu môi, hai người bọn họ đều hơi ghen tỵ với đối phương, một là thời gian dài lâu thì kích tình sẽ phai mờ; một là kích tình tăng đầy bụng thì không thể gặp mặt nhau. Cho nên Triệu Nhiễm Nhiễm thay Trương Lam kết luận ra: nên để một mình Dương Chấn Chấn đến phía nam ngây ngốc ngẩn ngơ, tương lai không quan trọng, bồi dưỡng một chút kích tình thôi!

Trương Lam nghe mà bụng đều đau, thật không biết điều đấy!

Ở bên Dương Chấn Chấn mười năm, dù chia tay lâu ngày gặp lại thì cũng chỉ là tiểu biệt thắng tân hôn, kích tình trong nháy mắt mà thôi.  Cô và Giang Tiềm thì khác, không có sinh hoạt chung, vô luận trên tinh thần hay là thể xác đều không quá quan tâm quen thuộc, cho nên có lực hút, hiện tại chính là lúc nóng hổi, cho nên dù là mấy ngày không gặp, chỉ sợ cũng là nước mắt lưng tròng.

Nhìn ánh mắt u mê vì còn chưa quá hiểu của Triệu Nhiễm Nhiễm, Trương Lam vô lực khoát khoát tay, "Đi lấy ly nước đường đỏ cho em, thuận tiện gọi Dương Chấn Chấn vào, dì cả của em tới, bị đau bụng."

Triệu Nhiễm Nhiễm hơi cà nhắc, ngày hôm trước cô không cẩn thận bị trật chân, hôm nay mới có thể đi bộ.

Dương Chấn Chấn đang ở trong phòng khách xem bóng đá, đặc biệt không muốn nhúc nhích, nhưng vẫn cẩn thận đi từng bước vào phòng ngủ.  Triệu Nhiễm Nhiễm bưng nước đường đỏ đứng ở cửa, xem anh ục ục ầm ỹ ngại phiền toái, nghe anh nói giữa ngày hè dùng gối giữ ấm che bụng sẽ bốc lửa, sau đó hì hì xoa xoa bàn tay che trên bụng nhỏ của Trương Lam, vừa nhẹ nhàng xoa xoa, còn vừa oán giận.

Triệu Nhiễm Nhiễm không được tự nhiên  liếc mắt nhìn, lại không nhịn được liếc mắt nhìn, để nước đường đỏ xuống, khập khễnh đi ra phòng khách, kéo ống quần lên xem, cổ chân còn sưng phù, nếu như Giang Tiềm ở đây khẳng định cũng sẽ khẩn trương xoa giúp cô.  Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy hơi không vui, suy nghĩ lại thì cảm thấy mình không hiểu chuyện, anh ấy đang ở địa phương xa như vậy chịu khổ vất vả, hơn nữa còn có nguy hiểm, mình thì lại ghen tỵ vì người khác ngọt ngào, thật là không nên.

Chương 41: Cắt đứt uất ức không nên có

Sáng ngày hôm sau dậy xem, lại thấy cổ chân sưng cao hơn, cả đi bộ cũng không nổi, mạnh  chống xử  lý mình xong  chuẩn bị đi làm,  nhưng còn  chưa đi ra  cửa phòng  thì lại  không cẩn thận bị đôi giày  làm ngã.  Triệu Nhiễm  Nhiễm cắn  môi đứng  lên, người  trong nhà đều đi  làm hết  rồi, vốn  hôm nay cô  không đi  làm, nhưng  con của chị  Lưu ở đơn  vị gây rối ở trường  học, phải  chạy đi  gặp giáo  viên, gọi điện thoại  bảo cô thay  giùm một  lát.

Triệu  Nhiễm Nhiễm  thấy loại  trạng thái  này mình  mà chạy đến bệnh viện thì thật không hay lắm, suy nghĩ một lát, người rỗi rãnh chỉ có Trương Vũ thôi, liền gọi điện thoại tới.

Trương Vũ tới rất nhanh, sau khi chuyển nghề trong nhà nhờ quan hệ đã tìm một công việc cho anh, bình thường chạy việc bên ngoài một lát, thời gian rãnh còn rất nhiều.  Triệu Nhiễm Nhiễm khập khễnh xuống lầu, tự mở cửa xe, nghĩ thầm anh hai thật không biết thương người, cũng không biết ra ngoài dìu cô. Cô nghĩ sao nói vậy, Trương Vũ từ trong kính chiếu hậu trừng mắt nhìn cô, "Anh không thể vượt quyền làm giùm Giang Tiềm, em không nói đạo lý."

Triệu Nhiễm Nhiễm vừa định mở miệng cãi lại mấy câu, đột nhiên từ ghế lái phụ truyền tới một âm thanh, "Nhiễm Nhiễm, bạn trai em đâu?"

Ngẩng đầu nhìn lên, vội vàng cười gọi người, "Chị Tiểu Lâm, chị ở đây à, lâu rồi em mới gặp chị."



Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .